Một lần, tôi hỏi bạn tôi, một anh chàng Mỹ Phi đến từ Philadelphia với hành trang văn hóa nhạc Jazz và bóng rổ, rằng điều gì trong tango cuốn hút anh ta nhất. Câu trả lời rất đơn giản: “Âm nhạc”.
Dù các bài hát tango rất nhiều lời thơ đường phố và phép ẩn dụ, những ý nghĩa của chúng lại rất giản dị. Chúng ta hãy nghe thử 2 bài Vals Desde el Alma và Lagrimas y sonrisas, cả 2 bài giai điệu đều rất đẹp và đa dạng. Mỗi bài cũng có đến gần 100 năm tuổi nhưng gần như milonga nào cũng có và người ta vẫn say mê nhảy theo nó hàng ngày.
Sự hòa quyện với âm nhạc của các milonguero không dễ thấy. Tôi đã tham dự hàng trăm milonga, thêm hàng trăm giờ nữa xem phim để tìm điều đó. Sau một thời gian nhảy tango giữa các milonguero trong các milonga ở Buenos Aires, Alej và tôi (vợ tác giả, người Achentina) bắt đầu có cảm giác không hứng thú với những milonga ở Châu Âu hay Mỹ. Ban đầu chúng tôi không hiểu tại sao, Alej thì vẫn thường nói các buổi milonga đó có cái gì rất "chato” (phẳng lì). Và cuối cùng tôi nhận ra rẳng những người nhảy tango đó không thực sự hòa quyện với âm nhạc (các milonguero nói là họ nhảy không có âm nhạc ở “bên trong”). Học có thể nhảy “theo” giai điệu của tango, nhưng họ lại không sử dụng được những giai điệu đó một cách sáng tạo. Và quan trọng hơn, thay vì phải dựa theo bài hát, họ lại cứ thực hiện một loạt các bước nhảy, các vũ hình một cách ngẫu nhiên. Và kết quả là họ không truyền tải được âm nhạc. Thế là các milonga trở nên “phẳng lì”.
Cần mất nhiều thời gian và công sức tìm hiểu ý nghĩa của những bài tango để mới có thể xuyên qua được bức tường thủy tinh chắn giữa các bước nhảy và âm nhạc. Và sau đây tôi xin được đưa ra một số bài tango gây ấn tượng với tôi và rất nổi tiếng ở Buenos Aires.
Dù các bài hát tango rất nhiều lời thơ đường phố và phép ẩn dụ, những ý nghĩa của chúng lại rất giản dị. Chúng ta hãy nghe thử 2 bài Vals Desde el Alma và Lagrimas y sonrisas, cả 2 bài giai điệu đều rất đẹp và đa dạng. Mỗi bài cũng có đến gần 100 năm tuổi nhưng gần như milonga nào cũng có và người ta vẫn say mê nhảy theo nó hàng ngày.
Sự hòa quyện với âm nhạc của các milonguero không dễ thấy. Tôi đã tham dự hàng trăm milonga, thêm hàng trăm giờ nữa xem phim để tìm điều đó. Sau một thời gian nhảy tango giữa các milonguero trong các milonga ở Buenos Aires, Alej và tôi (vợ tác giả, người Achentina) bắt đầu có cảm giác không hứng thú với những milonga ở Châu Âu hay Mỹ. Ban đầu chúng tôi không hiểu tại sao, Alej thì vẫn thường nói các buổi milonga đó có cái gì rất "chato” (phẳng lì). Và cuối cùng tôi nhận ra rẳng những người nhảy tango đó không thực sự hòa quyện với âm nhạc (các milonguero nói là họ nhảy không có âm nhạc ở “bên trong”). Học có thể nhảy “theo” giai điệu của tango, nhưng họ lại không sử dụng được những giai điệu đó một cách sáng tạo. Và quan trọng hơn, thay vì phải dựa theo bài hát, họ lại cứ thực hiện một loạt các bước nhảy, các vũ hình một cách ngẫu nhiên. Và kết quả là họ không truyền tải được âm nhạc. Thế là các milonga trở nên “phẳng lì”.
Cần mất nhiều thời gian và công sức tìm hiểu ý nghĩa của những bài tango để mới có thể xuyên qua được bức tường thủy tinh chắn giữa các bước nhảy và âm nhạc. Và sau đây tôi xin được đưa ra một số bài tango gây ấn tượng với tôi và rất nổi tiếng ở Buenos Aires.
0 comments