Buenos Aires và Tango là 2 từ đồng nghĩa, và Tango là một phần không thể tách rời của thủ đô rộng lớn này. Bạn có thể thấy Tango ở khắp thành phố: trong các quán cà phê huyền thoại, các bữa tiệc, hay thậm chí khi bạn đi dạo quanh các vùng lân cận ở Buenos Aires. Lịch sử của Tango, từ khi mới xuất hiện nhỏ lẻ đến khi phát triển rực rỡ nhất, là một phần trong bề dầy lịch sử của Buenos Aires.
Niềm đam mê của Giai cấp Hạ lưu
Mặc dù được biết đến là biểu tượng cho vẻ đẹp và sự duyên dáng của xã hội thượng lưu, với hình ảnh người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội lung linh và nam giới thì đeo mặt nạ, song Tango Achentina lại bắt nguồn từ các nhà thổ, các khu vực nhạy cảm trong xã hội. Trong số những người nhập cư đến từ Châu Âu, Châu Phi và các khu tị nạn tràn về vùng ngoại ô Buenos Aires trong những năm 80 của thế kỉ XIX (1880s), rất nhiều người đã tìm đến với những nơi chốn không mấy tốt đẹp. Điệu nhảy Tango hình thành như là một hoạt động vượt ra ngoài phạm vi mối quan hệ gái mại dâm với tú bà. Trên thực tế, những giai điệu Tango đầu tiên là đề cập tới thế giới mại dâm và bị coi là rất tục tĩu.Loại hình Tango này phổ biến rộng rãi trong tầng lớp hạ lưu trong nhiều năm. Suốt thời kì này, đàn bandoneon - một loại nhạc cụ trông giống như accordion, được giới thiệu và đưa vào âm nhạc. Đàn bandoneon xuất hiện ở Đức và thường được các nhạc công chơi trong nhà thờ thay thế cho đàn Organ. Ở Achentina, Eduardo Arolas là người tiên phong trong việc sử dụng cây đàn bandoneon và làm nên sự gắn kết định mệnh giữa cây đàn với vũ điệu Tango. Eduardo nói rằng đàn bandoneon được tạo ra dành riêng cho tango, những giai điệu sầu lắng của nó mang lại cho những người nhập cư những phút giây huyền diệu trong cuộc sống vất vả của họ.
Tới Paris
Ricardo Guiraldes là người “viết” chương tiếp theo cho lịch sử phát triển của điệu Tango. Ricardo là nhà văn-nhà thơ giàu có, đồng thời là một tay chơi thuộc tầng lớp thượng lưu Achentina. Ông thích bắt chước cuộc sống xã hội tự do phóng túng như bạn bè của mình, kể cả đi xem nhảy Tango. Năm 1910, Ricardo du lịch tới Châu Âu. Ông sáng tác bài thơ “Tango” để ca ngợi điệu nhảy này, và đã biểu diễn nó tại một khán phòng sang trọng của thủ đô Paris. Khán giả đã thực sự bị lôi cuốn và Tango trở thành điệu nhảy Latinh đam mê đầu tiên tràn tới Châu Âu. Từ khi Tango được ưa chuộng ở Châu Âu, giới thượng lưu Achentina cũng có cái nhìn mới về điệu nhảy này và chào đón nó tới cuộc sống của mình.Được giới thiệu ở Hollywood
Cái tên tiếp theo gắn với quá trình phát triển của Tango là ngôi sao điện ảnh Rudolph Valentino. Những người có thế lực ở Hollywood đã xây dựng hình ảnh ngôi sao Achentina gắn liền với vũ điệu Tango qua bộ phim “4 chàng kỵ sĩ của Apocalypse” (Four Horsemen of the Apocalypse - 1926). Trong đó, Valentino đóng vai một “gaucho” (cao bồi Achentina) và trình diễn một điệu Tango trong trang phục là chiếc quần da rộng, miệng ngậm một bông cẩm chướng và tay cầm chiếc roi da. Đây có thể là cảnh quay đẹp nhất trong lịch sử Tango Achentina, bất chấp một thực tế có phần làm giảm nhẹ giá trị đó là các gaucho thì không bao giờ nhảy Tango. Thậm chí, các vũ công ngôi sao tango sau này cũng buộc phải trình diễn trong trang phục của gaucho chỉ vì lý do duy nhất là sức ảnh hưởng mạnh mẽ và hình ảnh đẹp mà cảnh phim đó tạo nên.Gardel và Kỉ Nguyên Vàng của Tango (Golden Age)
Carlos Gardel là ngôi sao sáng và là quán quân Tango vĩ đại nhất. Sở hữu giọng hát tuyệt vời cùng vẻ đẹp nam tính, Gardel trở thành minh tinh của Achentina và là thước đo cho các thế hệ sau đạt tới. Các phát minh và ứng dụng rộng rãi của radio, đĩa hát và phim đã giúp tên tuổi của ông nổi tiếng trên toàn thế giới, và thời kì này đã trở thành Kỉ Nguyên Vàng của Tango.Gardel chết trong một tai nạn máy bay ở Colombia. Sau khi ông mất, nghệ thuật khiêu vũ tango chia thành 2 khuynh hướng chính thống trị các buổi hòa nhạc và hội trường khiêu vũ bấy giờ. Khuynh hướng truyền thống đi theo Filiberto, D'Arienzo, Biaggi và De Angelis, trong khi đó khuynh hướng cách tân do De Caro, Di Sarli, Troilo, Pugliese đi đầu. Các dàn nhạc phát triển và trở nên phổ biến cho tới thời kì cuối của Kỉ Nguyên Vàng (khoảng năm 1950).
Tango Mới của Piazzolla
Astor Piazzolla là siêu sao Tango tiếp đó. Quan điểm của ông là “Tango vì đôi tai, hơn là vì chân”. Ông đã sáng tác rất nhiều vở nhạc kịch, concerto, soạn nhạc cho các bộ phim và kịch. Ông là người mở đường cho một kỉ nguyên tango mới.Những năm 1920, tango-rocker (tango rock) trở nên nổi tiếng qua các album như “Homage to Gardel and Le Opera"…(??) Trong âm nhạc, sự kết hợp cổ điển giữa violon và bass được thay bằng phân đoạn có nhịp điệu rock bằng cách kết hợp với guita điện và synthesizer. Tango cũng được phối với jazz, mà đi đầu là tam ca Siglo XX. Tango truyền thống được duy trì nhờ ca sĩ Roberto ‘Polaco’ Goyeneche và nghệ sĩ piano Osvaldo Pugliese.
Tango ngày nay
Sau một thời gian dài được gọi là “thời kỳ suy thoái thứ hai của Tango” (những năm 60 và 70), ngày nay, giới trẻ đã nhìn nhận lại và bắt đầu chấp nhận tango như là một phần của mình. Họ tìm thấy tango theo những cách riêng của mình, và với những nét riêng biệt, họ kết hợp Tango Piazzolla với các dàn nhạc sơ khai, với sáo và ghita, phân tích lại và cơ cấu lại nó. Có thể đó là lý do tại sao ngày nay tango lại tiếp tục là một hiện tượng, và sự phục hưng này có thể khiến loại hình nghệ thuật thuật này mạnh hơn bao giờ hết. Thành phố Buenos Aires xinh đẹp vẫn là trái tim của Tango trên toàn thế giới.Sự phát triển của Tango
Thật ngạc nhiên là lịch sử phát triển của Tango lại có thể bắt nguồn từ một điệu nhảy đồng quê của nước Anh vào thế kỷ XVII. Tới nước Pháp, điệu nhảy đồng quê này lại được gọi với tên Contredanse, và ở Tây Ban Nha là Contradanza, rồi sau đó, đơn giản chỉ là Danza. Khi được người Tây Ban Nha mang tới Cuba, điệu nhảy lại có tên Danzahabanera. Thời kỳ Chiến tranh Mỹ - Tây Ban Nha, xuất hiện điệu nhảy rất phổ biển có tên gọi Habanera del Café, đó chính là nguyên mẫu của Tango.Toàn bộ sơ đồ phát triển của Tango được giới thiệu theo trình tự dưới đây:
- Country Dance (Anh, 1650)
- Contredanse (Pháp, 1700)
- Contradanza (Tây Ban Nha, 1750)
- Danza (Tây Ban Nha, 1800)
- Danza Habanera (Cuba, 1825)
- Habanera (Achentina, 1850)
- Habanera del Café (Achentina, 1900)
- Tango (Achentina, 1910)
Liên Azu
0 comments