Chào các bạn, mình xin chia sẻ cảm xúc của mình khi mình là người dẫn trong Tango.
Khi các bạn đi học các lớp Tango, với mỗi giáo viên, mỗi thầy cô sẽ là một cách dẫn khác nhau, mà mỗi thầy cô, người nào cũng giỏi, ban đầu mình cũng nghĩ là, hừm, phải học theo họ, làm thế này, làm thế kia, giống họ thì có nghĩa là mình sẽ giỏi như họ, được nhiều người thích như họ. Thế là bản thân mình, lao vào, học, học, học và học.
Các bạn biết không, mình học mọi lúc mọi nơi, trong suy nghĩ, trên các trang web, trên trang youtube, mình học rất nhiều, đọc rất nhiều tài liệu và tập theo họ... rất lâu, rất lâu... một vài người có nói với mình là mình đi chưa đúng, nhưng mình gạt hết, không quan tâm.
Cho đến khi... mình đi học Tango của một người thầy, rất thân thiện, rất vui khi gặp mình nói với mình rằng: "Em hãy từ từ, các bạn nữ sẽ không theo kịp em đâu, em đang là một cái tên lửa". Giật mình, mình nhìn lại toàn bộ khoảng thời gian mình lao vào học, mà mình quên đi mất bạn nhảy của mình, quên đi cảm xúc của họ, khi mình nhảy với họ.
Mình bắt đầu tập luyện lại, từ tốn, quan tâm tới bạn nhảy hơn, không còn phiêu theo nhạc một mình nữa, mình muốn người bạn nhảy của mình cũng phiêu theo mình, cùng tận hưởng cái đẹp tiềm ẩn của Tango.
Chắc hẳn các bạn sẽ hỏi mình: Quan tâm tới bạn nhảy như thế nào? Và bao nhiêu là cho đủ? Bạn hãy quan tâm thực sự bằng tình bạn thân thiện nhất, những sự quan tâm nhỏ nhất như quần áo của họ, bước nhảy của họ, dáng nhảy của họ, luôn bảo vệ họ trước những tác động bên ngoài khi khiêu vũ với họ.
Hãy quan tâm họ bằng cả trái tim của bạn, khi họ cảm thấy họ an toàn trong vòng tay của các bạn, chắc chắn với các bạn một điều, người bạn nhảy đó sẽ cảm thấy tuyệt vời như đang ở trên thiên đường vậy.
Có thể các bạn nhảy không được hay cho lắm, có thể các bạn không phiêu được nhạc cho lắm, cũng có thể các bạn là một người mới bắt đầu chẳng hạn, nhưng các bạn biết quan tâm đến bạn nhảy của các bạn, điều đó sẽ mang cho họ một cảm giác thư giãn thoải mái sau một ngày làm việc nặng nhọc, họ tìm tới khiêu vũ, tới Tango là để tìm cảm giác đó.
Hãy kiên nhẫn, dùng cái Tâm của các bạn để cảm nhận người bạn nhảy của chính các bạn, có thể cô ta sẽ lạnh như tảng băng, cứng như đá cuội, bức tường thép vô cùng kiên cố, nhưng với cái Tâm của bạn, sẽ như nước tuôn trào từ từ, từ từ từng đợt sóng nhỏ, vỗ vào tảng băng đó, vỗ vào viên đá đó, vỗ vào bức tường đó, tảng băng sẽ dần tan, viên đá rồi cũng mòn, bức tường chắc chắn sẽ đổ sập và đằng sau đó chính là Tâm hồn của họ. Cố gắng mang cảm giác an toàn đến cho bạn nhảy của các bạn.
Với các bạn thì sao, mong nhân được sự chia sẻ của các bạn
Teddy Nguyễn
0 comments