Giả sử ta có một thanh chất rắn AB có độ dài L. Tác dụng lên đầu A của thanh chất rắn một lực theo phương AB, bằng trực giác thông thường ta nghĩ rằng cả 2 đầu A và B của thanh chất rắn sẽ đồng thời chuyển động. Thực tế không phải như vậy, theo quan điểm của thuyết tương đối của Einstein thì cho dù thanh AB có làm bằng một chất rắn tuyệt đối (nghĩa là nó không hề bị biến dạng) thì đầu B bao giờ cũng chuyển động trễ sau đầu A một khoảng thời gian là t (giây) = L/c trong đó c là tốc độ ánh sáng cũng là tốc độ lan truyền của sóng điện từ, bằng 299 792 458 m / giây xấp xỉ 300.000.000 m/giây. Đó là tốc độ tới hạn tức là tốc độ chuyển động lớn nhất có thể có được trong thiên nhiên. Dễ tính được rằng nếu thanh AB dài 30 cm thì đầu B sẽ chuyển động trễ so với đầu A một khoảng thời gian xấp xỉ 1 phần tỷ của 1 giây. Một thời gian rất nhỏ nhưng mà là có thật....
Khi hai người đứng thành đôi nhảy, liên kết giữa họ dĩ nhiên là một liên kết mềm (đàn hồi), rất mềm và mỗi chuyển động đều khởi phát từ người dẫn và truyền tải tới người theo sau một khoảng thời gian trễ nào đó. Đó là quy luật của tự nhiên. Hai người trong đôi nhảy luôn cố gắng để chuyển động như một cá thể duy nhất (move as a unit) nhưng chuyển động của từng người so với nhau luôn có hiện tượng trễ. Nói khác đi hai người luôn cố gắng để chuyển động đồng bộ nhưng không phải là đồng nhất. Người dẫn nhảy đúng nhạc và người theo chậm hơn một chút. Ngay cả trường hợp động tác của hai người hoàn toàn giống nhau và ở tư thế tách biệt thì giữa đôi nhảy vẫn phải duy trì tiếp xúc thị giác (visual contact) và động tác của họ không hoàn toàn đều nhau. Đó là sự khác nhau căn bản giữa khiêu vũ và thể dục đồng diễn.
Bây giờ ta xét đến một trường hợp cụ thể. Chuyển động cơ bản (open basic movement) của Rumba. Tưởng tượng hai người như hai chiếc xe nhỏ nối với nhau bằng một chiếc lò xo có độ đàn hồi thích hợp. Nhịp 1/ step 1. Khi xe A (người dẫn) tiến lên, lò xo ép lại, lực đẩy của nó tăng dần đến độ đủ lớn sẽ đẩy xe B (ngưòi theo) lùi. Khi xe A đã dừng, xe B do quán tính vẫn lùi, lò xo dãn ra lực kéo của nó tăng dần tới mức đủ lớn để hãm xe B lại và... Nhịp 2 / step 4. Xe A lùi. Lò xo dãn ra , lực kéo tăng dần đến độ đủ kéo B tiến. Khi A dừng, B vẫn tiến, lò xo ép lại va lực đẩy tăng dần để hãm B lại... Dễ tưởng tượng được các khoảng thời gian trễ giữa các chuyển động của A và B... (Nói chính xác hơn thì lực đẩy hoặc kéo của lò xo không đủ đẩy hoặc kéo B mà chỉ là tín hiệu để khởi phát cho B chuyển động bằng nội năng của chính nó). Hãy đứng vào đôi nhảy ở tư thế cầm hai tay (double hand hold), “nhập thần” để tưởng tượng thân mình như xe A hoặc xe B và các cánh tay làm thành chiếc lò xo kết nối và thực hiện động tác cơ bản (open) của Rumba. Có thể bạn sẽ hình dung ra vai trò của trễ trong khiêu vũ. Các đôi nhảy hàng đầu thường cảm nhận rất rõ hiện tượng trễ và đôi khi họ cường điệu và cách điệu nó trong một số tình huống nhảy. Dễ thấy diều này trong các băng đĩa hình.
Trong mọi tư thế và trong mọi động tác của khiêu vũ, standard hay latin, ở mức độ và phương diện nào đó luôn có mặt hiện tượng trễ. Thiếu nó đôi nhảy không còn là khiêu vũ mà chỉ là những con robot vô hồn.
Khi hai người đứng thành đôi nhảy, liên kết giữa họ dĩ nhiên là một liên kết mềm (đàn hồi), rất mềm và mỗi chuyển động đều khởi phát từ người dẫn và truyền tải tới người theo sau một khoảng thời gian trễ nào đó. Đó là quy luật của tự nhiên. Hai người trong đôi nhảy luôn cố gắng để chuyển động như một cá thể duy nhất (move as a unit) nhưng chuyển động của từng người so với nhau luôn có hiện tượng trễ. Nói khác đi hai người luôn cố gắng để chuyển động đồng bộ nhưng không phải là đồng nhất. Người dẫn nhảy đúng nhạc và người theo chậm hơn một chút. Ngay cả trường hợp động tác của hai người hoàn toàn giống nhau và ở tư thế tách biệt thì giữa đôi nhảy vẫn phải duy trì tiếp xúc thị giác (visual contact) và động tác của họ không hoàn toàn đều nhau. Đó là sự khác nhau căn bản giữa khiêu vũ và thể dục đồng diễn.
Bây giờ ta xét đến một trường hợp cụ thể. Chuyển động cơ bản (open basic movement) của Rumba. Tưởng tượng hai người như hai chiếc xe nhỏ nối với nhau bằng một chiếc lò xo có độ đàn hồi thích hợp. Nhịp 1/ step 1. Khi xe A (người dẫn) tiến lên, lò xo ép lại, lực đẩy của nó tăng dần đến độ đủ lớn sẽ đẩy xe B (ngưòi theo) lùi. Khi xe A đã dừng, xe B do quán tính vẫn lùi, lò xo dãn ra lực kéo của nó tăng dần tới mức đủ lớn để hãm xe B lại và... Nhịp 2 / step 4. Xe A lùi. Lò xo dãn ra , lực kéo tăng dần đến độ đủ kéo B tiến. Khi A dừng, B vẫn tiến, lò xo ép lại va lực đẩy tăng dần để hãm B lại... Dễ tưởng tượng được các khoảng thời gian trễ giữa các chuyển động của A và B... (Nói chính xác hơn thì lực đẩy hoặc kéo của lò xo không đủ đẩy hoặc kéo B mà chỉ là tín hiệu để khởi phát cho B chuyển động bằng nội năng của chính nó). Hãy đứng vào đôi nhảy ở tư thế cầm hai tay (double hand hold), “nhập thần” để tưởng tượng thân mình như xe A hoặc xe B và các cánh tay làm thành chiếc lò xo kết nối và thực hiện động tác cơ bản (open) của Rumba. Có thể bạn sẽ hình dung ra vai trò của trễ trong khiêu vũ. Các đôi nhảy hàng đầu thường cảm nhận rất rõ hiện tượng trễ và đôi khi họ cường điệu và cách điệu nó trong một số tình huống nhảy. Dễ thấy diều này trong các băng đĩa hình.
Trong mọi tư thế và trong mọi động tác của khiêu vũ, standard hay latin, ở mức độ và phương diện nào đó luôn có mặt hiện tượng trễ. Thiếu nó đôi nhảy không còn là khiêu vũ mà chỉ là những con robot vô hồn.
Vodanh
0 comments