Hôm trước tôi có xem bộ phim truyện Bài học Tango (The Tango lesson). Bộ phim kể chuyện một nhà làm phim nữ người Pháp do nhu cầu của công việc nên đã đi xem một buổi biểu diễn Tango Achentina. Bị quyến rũ bởi cảnh tượng choáng ngợp của buổi diễn, nhà làm phim đã quyết định làm một bộ phim về nó. Bà gặp gỡ người vũ công, nói với anh ý định của bà và đề nghị anh dạy bà nhảy Tango. Anh đồng ý. Kế tiếp, bộ phim kể những tiến bộ của bà trong quá trình học khiêu vũ.
Trong một buổi học, công việc không được trôi chảy. Căng thẳng bột phát. Thầy giáo cố gắng lặp đi lặp lại để dẫn một bước nhảy cho học trò nhưng bà không tài nào thực hiên được. Bà phải nói lời xin lỗi: “Rất tiếc. Tôi đã cố gắng làm những gì anh muốn tôi làm. Tôi đã cố gắng hết sức mình". Thầy giáo lập tức trả lời: “Đừng có cố gắng tự làm cái gì cả, chỉ cần theo tôi. Đừng có làm gì cả".
Vài tháng sau, tôi (tác giả) quan sát một phụ nữ trong khi học khiêu vũ. Tôi thấy trong khi đang cố gắng thực hiện một bước đặc biệt cô ta hỏi thầy giáo: “Tôi phải đặt bàn chân trái vào chỗ nào sau khi làm động tác xoay? Chỗ này?”, cô đặt bàn chân lên phía trước bàn chân kia, “hay chỗ này?”, cô lại đặt bàn chân xa hơn về bên phải. Người thầy giáo liền trả lời: “Đừng có cố gắng đặt bàn chân vào một vị trí nhất định nào. Cô không thể biết người bạn nhảy của cô muốn cô đặt bàn chân vào đâu. Đừng có nghĩ đến điều đó. Đừng có làm cái gì cả. Hãy chỉ theo tôi thôi. Hãy để cho các bàn chân cô đi vào chỗ mà bạn nhảy của cô muốn chúng đi vào”.
Gần đây hơn, tôi (tác giả) lại xem một tập trong loạt phim truyền hình Trại khiêu vũ nói về việc huấn luyện trong thời gian 10 ngày cho 3 học viên trình độ vỡ lòng để tham dự thi một điệu nhảy trong một kỳ thi khiêu vũ. Một học viên (nữ) gặp khó khăn trong khi theo nhảy một vài bước của điệu nhảy Van. Người huấn luyện viên của cô ta nhắc nhở: “Cô đang tự làm hỏng bước nhảy của mình bởi vì cô suy nghĩ nhiều quá”. Cô học viên liền châm biếm: ”Phải chăng ý anh là bảo tôi phải như là óc chết?”. “Đúng thế”, anh trả lời.
Điều mà các vũ sư này muốn truyền đạt là người theo không nên nhảy theo ý nghĩ của mình mà phải nhảy theo cảm giác của mình. Người nữ (theo) không nên nghĩ đến việc gì phải làm tiếp theo. Thay vào đó cô ta nên thoải mái, giữ cân bằng, kiên nhẫn, sẵn sàng và tập trung theo dõi ngôn ngữ của thân người dẫn. Người theo cần trôi theo cùng người dẫn của mình, hòa quyện động tác của mình với chuyển động của thân người dẫn, kịp thời với anh ta mà không bao giờ hành động trước anh ta.
Khi đi dạo chơi bạn không cần phải nghĩ xem bước tiếp theo bạn cần phải đặt bàn chân vào đâu. Đó là một hành động nhịp nhàng tự phát chứ không phải là một hành động có ý thức do não bộ chỉ huy. Song le, nếu trên đường đi dạo bạn chạm trán với một vật cản thì lập tức não bộ tham gia và bạn sẽ ra lệnh cho bàn chân hoặc là tránh vật cản hoặc là bước lên vật cản. "Theo" trong khiêu vũ cũng giống như dạo chơi, hãy để cho tiềm thức của bạn kiểm soát bước chân của bạn. Hay tốt hơn là, giống như bơi trong dòng nước, hãy để cho dòng nước cuốn bạn đi theo đường hướng của nó.
Nếu một bước nhảy không được trôi chảy và nếu người theo phàn nàn: “Tôi nghĩ rằng anh định làm cái này hay cái kia” thì có khả năng là cô ta đã dùng lí trí để tiên đoán việc người dẫn định làm. Thế nhưng nếu cô ta nói: “Tôi cảm thấy hình như anh định làm cái này hay cái kia”, thì có lẽ người dẫn đã không truyền đạt rõ ràng ý đồ của anh ta.
Nếu cần phải nêu rõ phẩm chất quan trọng nhất của một vũ công ưu tú là gì thì có lẽ tôi (tác giả) qui cho đó là sự cân bằng. Sau khi cả hai người dẫn và theo trong đôi nhảy chuyển trọng lượng từ chân nọ sang chân kia họ phải có khả năng đứng im như chết trước khi tiếp tục đi vào bước tiếp theo. Nếu người dẫn không giữ được cân bằng thì việc dẫn của anh ta sẽ hoặc là quá chậm hoặc là quá mơ hồ. Nếu người theo không giữ được cân bằng, cô ta sẽ đi trước mọi sự cố gắng của người dẫn trong việc đổi hướng chuyển động, quay, hoặc giữ đúng nhịp của bước nhảy bởi vì trọng lượng của người theo khi đó đã hoàn toàn ứng vào bước nhảy sau rồi.
Mỗi một bài nhảy cũng giống như một tấm lụa trắng. Từng bước từng bước người dẫn quệt cây cọ vẽ của mình lên đó. Anh ta không biết trước được cuối cùng bức tranh của anh sẽ như thế nào. Mối nét cọ vẽ là một bước nhảy. Mầu sắc là sự trang điểm có phong cách, là tư thế đứng, là cú nghiêng đầu, là động tác của bàn tay và cánh tay. Sự biểu hiện của nét mặt và dáng điệu tổng thể sẽ truyền đạt tâm trạng.
Người dẫn bị hạn chế bởi chính trình độ kỹ thuật của anh ta, kỹ năng cách điệu và ứng tác của anh ta cũng như bị hạn chế bởi chính các phẩm chất đó của người cùng nhảy. Nếu anh ta là một vũ công giỏi, anh sẽ sử dụng nhiều bước nhảy, pha trộn chúng với nhau một cách ngẫu nhiên và nhiều khi kết hợp thành những sáng tạo phức tạp. Anh ta chịu tác động của âm nhạc, của tiết tấu, của tâm trạng, của dòng người và mật độ người trên sàn nhảy và của khả năng trôi cùng anh của người bạn nhảy. Và cuối cùng anh ta được tiếp sức bởi cái động lực đặc biệt đó, cái nguồn năng lượng đó và cái khả năng phối hợp hành động có thể có được giữa hai người bạn nhảy.
Các vị phụ nữ, chỉ có các vị mới có thể giúp anh ta sáng tạo nên một tác phẩm bậc thầy. (Bằng cách) Hãy đừng làm gì cả.
Bình luận của Vo danh: Bài viết quá hay. Nó nêu lên cái bản chất của khiêu vũ thành đôi là: Khiêu vũ đó là một cuộc chuyện trò giữa hai người, nam hỏi và nữ trả lời. Nhiệm vụ duy nhất của người nữ (người theo) là bằng cảm giác của mình đoán nhận ý đồ của người nam (người dẫn) muốn mình làm gì rồi thực hiện. Có một bí quyết là người theo khi tập hãy giả mù giả điếc bằng cách nhắm mắt lại và bịt tai lại hay như các chuyên gia thường nói là người theo hãy thông qua các cảm giác của mình mà nhìn bằng mắt của người dẫn và nghe bằng tai của người dẫn.
Bài viết không phải chỉ bổ ích cho người nữ. Nó cũng rất bổ ích cho người nam để cho anh ta thấy được nhiệm vụ của mình không chỉ là đơn thuần thực hiện các step nhảy của mình mà còn phải thông báo rõ ràng ý đồ của mình cho người bạn nhảy và vì thế anh ta phải nắm vững phần việc của người nữ trong từng bước nhảy. Anh chẳng những đề ra động tác của người nữ mà còn phải phát lệnh đúng lúc thời điểm của động tác dó của người.
Tóm lại là người dẫn phải biết dùng ngôn ngữ của cơ thể để nói và người theo phải dùng cảm giác của mình để chịu nghe và nghe. Nhiệm vụ của hai người không ai dễ hơn ai.
Bài viết cũng cho ta thấy dạy và học khiêu vũ phải bắt đầu từ dạy và học các kỹ thuật dẫn và theo chứ không phải bắt đâu từ dạy và học các bước nhảy. Đối với người dạy, các bước nhảy chỉ là phương tiện để họ truyền đạt cho học sinh các kỹ năng dẫn và theo trước khi chúng là mục tiêu của việc dạy khiêu vũ. Đối với người học, các bước nhảy chỉ là phương tiện để họ rèn luyện kỹ năng dẫn và theo trước khi chúng là mục tiêu của việc học khiêu vũ.
Trong một buổi học, công việc không được trôi chảy. Căng thẳng bột phát. Thầy giáo cố gắng lặp đi lặp lại để dẫn một bước nhảy cho học trò nhưng bà không tài nào thực hiên được. Bà phải nói lời xin lỗi: “Rất tiếc. Tôi đã cố gắng làm những gì anh muốn tôi làm. Tôi đã cố gắng hết sức mình". Thầy giáo lập tức trả lời: “Đừng có cố gắng tự làm cái gì cả, chỉ cần theo tôi. Đừng có làm gì cả".
Vài tháng sau, tôi (tác giả) quan sát một phụ nữ trong khi học khiêu vũ. Tôi thấy trong khi đang cố gắng thực hiện một bước đặc biệt cô ta hỏi thầy giáo: “Tôi phải đặt bàn chân trái vào chỗ nào sau khi làm động tác xoay? Chỗ này?”, cô đặt bàn chân lên phía trước bàn chân kia, “hay chỗ này?”, cô lại đặt bàn chân xa hơn về bên phải. Người thầy giáo liền trả lời: “Đừng có cố gắng đặt bàn chân vào một vị trí nhất định nào. Cô không thể biết người bạn nhảy của cô muốn cô đặt bàn chân vào đâu. Đừng có nghĩ đến điều đó. Đừng có làm cái gì cả. Hãy chỉ theo tôi thôi. Hãy để cho các bàn chân cô đi vào chỗ mà bạn nhảy của cô muốn chúng đi vào”.
Gần đây hơn, tôi (tác giả) lại xem một tập trong loạt phim truyền hình Trại khiêu vũ nói về việc huấn luyện trong thời gian 10 ngày cho 3 học viên trình độ vỡ lòng để tham dự thi một điệu nhảy trong một kỳ thi khiêu vũ. Một học viên (nữ) gặp khó khăn trong khi theo nhảy một vài bước của điệu nhảy Van. Người huấn luyện viên của cô ta nhắc nhở: “Cô đang tự làm hỏng bước nhảy của mình bởi vì cô suy nghĩ nhiều quá”. Cô học viên liền châm biếm: ”Phải chăng ý anh là bảo tôi phải như là óc chết?”. “Đúng thế”, anh trả lời.
Điều mà các vũ sư này muốn truyền đạt là người theo không nên nhảy theo ý nghĩ của mình mà phải nhảy theo cảm giác của mình. Người nữ (theo) không nên nghĩ đến việc gì phải làm tiếp theo. Thay vào đó cô ta nên thoải mái, giữ cân bằng, kiên nhẫn, sẵn sàng và tập trung theo dõi ngôn ngữ của thân người dẫn. Người theo cần trôi theo cùng người dẫn của mình, hòa quyện động tác của mình với chuyển động của thân người dẫn, kịp thời với anh ta mà không bao giờ hành động trước anh ta.
Khi đi dạo chơi bạn không cần phải nghĩ xem bước tiếp theo bạn cần phải đặt bàn chân vào đâu. Đó là một hành động nhịp nhàng tự phát chứ không phải là một hành động có ý thức do não bộ chỉ huy. Song le, nếu trên đường đi dạo bạn chạm trán với một vật cản thì lập tức não bộ tham gia và bạn sẽ ra lệnh cho bàn chân hoặc là tránh vật cản hoặc là bước lên vật cản. "Theo" trong khiêu vũ cũng giống như dạo chơi, hãy để cho tiềm thức của bạn kiểm soát bước chân của bạn. Hay tốt hơn là, giống như bơi trong dòng nước, hãy để cho dòng nước cuốn bạn đi theo đường hướng của nó.
Nếu một bước nhảy không được trôi chảy và nếu người theo phàn nàn: “Tôi nghĩ rằng anh định làm cái này hay cái kia” thì có khả năng là cô ta đã dùng lí trí để tiên đoán việc người dẫn định làm. Thế nhưng nếu cô ta nói: “Tôi cảm thấy hình như anh định làm cái này hay cái kia”, thì có lẽ người dẫn đã không truyền đạt rõ ràng ý đồ của anh ta.
Nếu cần phải nêu rõ phẩm chất quan trọng nhất của một vũ công ưu tú là gì thì có lẽ tôi (tác giả) qui cho đó là sự cân bằng. Sau khi cả hai người dẫn và theo trong đôi nhảy chuyển trọng lượng từ chân nọ sang chân kia họ phải có khả năng đứng im như chết trước khi tiếp tục đi vào bước tiếp theo. Nếu người dẫn không giữ được cân bằng thì việc dẫn của anh ta sẽ hoặc là quá chậm hoặc là quá mơ hồ. Nếu người theo không giữ được cân bằng, cô ta sẽ đi trước mọi sự cố gắng của người dẫn trong việc đổi hướng chuyển động, quay, hoặc giữ đúng nhịp của bước nhảy bởi vì trọng lượng của người theo khi đó đã hoàn toàn ứng vào bước nhảy sau rồi.
Mỗi một bài nhảy cũng giống như một tấm lụa trắng. Từng bước từng bước người dẫn quệt cây cọ vẽ của mình lên đó. Anh ta không biết trước được cuối cùng bức tranh của anh sẽ như thế nào. Mối nét cọ vẽ là một bước nhảy. Mầu sắc là sự trang điểm có phong cách, là tư thế đứng, là cú nghiêng đầu, là động tác của bàn tay và cánh tay. Sự biểu hiện của nét mặt và dáng điệu tổng thể sẽ truyền đạt tâm trạng.
Người dẫn bị hạn chế bởi chính trình độ kỹ thuật của anh ta, kỹ năng cách điệu và ứng tác của anh ta cũng như bị hạn chế bởi chính các phẩm chất đó của người cùng nhảy. Nếu anh ta là một vũ công giỏi, anh sẽ sử dụng nhiều bước nhảy, pha trộn chúng với nhau một cách ngẫu nhiên và nhiều khi kết hợp thành những sáng tạo phức tạp. Anh ta chịu tác động của âm nhạc, của tiết tấu, của tâm trạng, của dòng người và mật độ người trên sàn nhảy và của khả năng trôi cùng anh của người bạn nhảy. Và cuối cùng anh ta được tiếp sức bởi cái động lực đặc biệt đó, cái nguồn năng lượng đó và cái khả năng phối hợp hành động có thể có được giữa hai người bạn nhảy.
Các vị phụ nữ, chỉ có các vị mới có thể giúp anh ta sáng tạo nên một tác phẩm bậc thầy. (Bằng cách) Hãy đừng làm gì cả.
Rene Zgraggen
Vodanh (dịch)
Bình luận của Vo danh: Bài viết quá hay. Nó nêu lên cái bản chất của khiêu vũ thành đôi là: Khiêu vũ đó là một cuộc chuyện trò giữa hai người, nam hỏi và nữ trả lời. Nhiệm vụ duy nhất của người nữ (người theo) là bằng cảm giác của mình đoán nhận ý đồ của người nam (người dẫn) muốn mình làm gì rồi thực hiện. Có một bí quyết là người theo khi tập hãy giả mù giả điếc bằng cách nhắm mắt lại và bịt tai lại hay như các chuyên gia thường nói là người theo hãy thông qua các cảm giác của mình mà nhìn bằng mắt của người dẫn và nghe bằng tai của người dẫn.
Bài viết không phải chỉ bổ ích cho người nữ. Nó cũng rất bổ ích cho người nam để cho anh ta thấy được nhiệm vụ của mình không chỉ là đơn thuần thực hiện các step nhảy của mình mà còn phải thông báo rõ ràng ý đồ của mình cho người bạn nhảy và vì thế anh ta phải nắm vững phần việc của người nữ trong từng bước nhảy. Anh chẳng những đề ra động tác của người nữ mà còn phải phát lệnh đúng lúc thời điểm của động tác dó của người.
Tóm lại là người dẫn phải biết dùng ngôn ngữ của cơ thể để nói và người theo phải dùng cảm giác của mình để chịu nghe và nghe. Nhiệm vụ của hai người không ai dễ hơn ai.
Bài viết cũng cho ta thấy dạy và học khiêu vũ phải bắt đầu từ dạy và học các kỹ thuật dẫn và theo chứ không phải bắt đâu từ dạy và học các bước nhảy. Đối với người dạy, các bước nhảy chỉ là phương tiện để họ truyền đạt cho học sinh các kỹ năng dẫn và theo trước khi chúng là mục tiêu của việc dạy khiêu vũ. Đối với người học, các bước nhảy chỉ là phương tiện để họ rèn luyện kỹ năng dẫn và theo trước khi chúng là mục tiêu của việc học khiêu vũ.
0 comments