Trong phần này chúng ta sẽ tiếp cận gần hơn tới những yếu tố tách biệt tănggô với các thể loại âm nhạc và khiêu vũ khác. Để thử nghiệm, chúng ta hãy nghe một vài bài tănggô, thư giãn, uống chút gì đó, và lắng nghe. Những bản nhạc như La Gran Muñeca của Di Sarli hay bản La Yumba của Pugliese sẽ khá thích hợp… nhưng hầu hết bất kì một bản nhạc tănggô nào được chơi trong Kỉ Nguyên Vàng (1935 - 1952) sẽ cho ta thấy sự khác biệt.
Chúng ta đang nghiên cứu về bản chất của tango. Nhìn lướt qua những tấm ảnh về các ban nhạc lớn đã chơi nhạc khiêu vũ tango kể từ những năm 80 cho thấy rằng nhạc tango được chơi chủ yếu bằng đàn bandoneon. Hoàn cảnh đông đúc đã được nói đến ở trên đã sớm ảnh hưởng đến cách nhảy tango trong mọi khía cạnh, từ cách ôm, các bước nhảy và sự thể hiện nhịp phách đến cả sự tự nhiên trong những chuyển động của tango. Nhưng tango còn hơn là sự chuyển động theo những qui tắc có tính kỉ luật. Tango là sự chuyển động theo một qui tắc kỉ luật mà nó thể hiện được âm nhạc… và âm nhạc đặc trưng của những ban nhạc chơi tango hay nhất, đặc biệt là âm nhạc từ cây đàn bandoneon, đã cấu thành nên yếu tố thứ 2 có phần quan trọng ngang bằng không kém: định nghĩa ra cách nhảy tango.
Các dàn nhạc Tango cũng khá đặc biệt bởi vì họ có 4 hoặc 5 bè, hầu hết đều là những nhạc cụ có âm thanh sắc, cấu thành nên đến khoảng một nửa ban nhạc. Đó là một đặc điểm rất đáng quan tâm.
Hãy nghe thử bản La Gran Muñeca. Bạn sẽ nhận thấy rằng những cây đàn bandoneon trong ban nhạc Di Sarli là không thể bỏ qua. Muñeca bắt đầu với một nhịp điệu dồn dập từ cây đàn bandoneon – cách tốt nhất mà tôi có thể diễn tả nhịp điệu ấy bằng lời là một âm thanh chắc mạnh cứng CHẠCH - CHẠCH - CHẠCH. Các nhạc công của Di Sarli đã đánh các nhịp mạnh như thế, và cũng không cần phải trải qua bất kì một sự đào tạo về âm nhạc nào để nói với bạn rằng đó là tín hiệu cho bạn. Nếu bạn muốn thể hiện loại âm nhạc này, bạn cần phải bước đi cùng với nhịp phách này. Bàn chân của bạn nên đập xuống sàn cùng với tiếng CHẠCH mạnh từ cây đàn bandoneon của Di Sarli.
Sau đây, một lẽ dĩ nhiên, là khởi đầu của việc nhảy tango. Và bây giờ đây là một phần thú vị: có rất nhiều cách khác nhau để bàn chân bạn được đặt xuống sàn (những milonguero thường dùng từ “pisar” để đề cập đến cách mà bàn chân đặt xuống sàn). Bạn có thể đi dạo hoặc đi bộ trên ngón chân hoặc kiểu như đi rón rén như một con mèo. Bạn có thể nảy chân lên, hay lê chân hoặc thậm chí nhảy lên. Tất cả những cách thức trên đều là cách thể hiện điệu nhạc và tôi cho rằng chúng có thể được sử dụng trong những điệu nhảy khác nhau.
Nhưng với tango thì là một loại âm nhạc đặc biệt được chơi từ một loại nhạc cụ đặc biệt. Vì vậy, đi dạo một cách thông thường hoặc đi rón rén mềm mại như một con mèo, hay thả người trôi đi dường như không phải là cách thức đúng. Vậy Di Sarli muốn điều gì? Nhịp phách CHẠCH từ cây đàn bandoneon là dấu hiệu. Nó nói rằng phải bước mạnh, mạnh và dứt khoát lên sàn.
Bước đi mạnh lên sàn này là bước nhảy của các milonguero đã được miêu tả trong bài trước. Nó không phải là một bước đi nhẹ nhàng mềm mại như một con mèo với đầu gối cong, và nó cũng không phải bước đi dạo thông thường. Trọng lượng cơ thể ngay tức khắc được đổ dồn về phía trước lên bàn chân, và sự di chuyển về phía trước làm cho bàn chân bước mạnh theo nhịp CHẠCH lên sàn với một bước truợt nhẹ/bước di chân, giống như một milonguero di nát điếu thuốc lá mà anh ta vừa vứt đi trên vỉa hè ở Pompeya.
Bây giờ nếu chúng ta tiếp tục lắng nghe Di Sarli, chúng ta sẽ nhận ra một đôi điều nữa. Nét đặc trưng của Di Sarli là sự thay đổi đột ngột, cho nên thỉnh thoảng violin hoặc piano phải đảm nhiệm giữ nhịp phách cho bandoneon, và thỉnh thoảng nhịp CHẠCH biến mất hoàn toàn. Điều này gây nên một vài phức tạp thú vị cho việc nhảy tango và chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này nhiều hơn sau, nhưng bây giờ, hãy lắng nghe phách nhạc nhẹ hơn giữa những phách nhạc mạnh từ những cây đàn bandoneon.
Nhịp điệu nghe được sẽ giống như thế này: CHẠCH - chạch - CHẠCH - chạch -CHẠCH - chạch…
Bạn nên nghe phách mạnh ‘CHẠCH’ của cây đàn bandoneon với một phách ‘chạch’ nhẹ hơn ở giữa. (Cấu trúc MẠNH-yếu này chính là lý do tại sao những người ở các câu lạc bộ tango thỉnh thoảng vẫn sử dụng từ “dos por cuatro” thay cho “tango”. Khi đó họ đang đề cập tới nhịp 2/4 của nhạc tango). Cấu trúc này có mặt ở hầu hết các bản nhạc khiêu vũ tango cổ điển, và nó có thể được sử dụng cho một bài tập quan trọng:
Đầu tiên hãy thử tập để quen với việc cảm nhận phách nhạc yếu hơn trong nhịp phách “mạnh-yếu”. Khi lắng nghe nhạc tănggô, thử vỗ nhẹ hoặc bật ngón tay vào phách nhạc yếu, thay vì phách nhịp mạnh. Lúc đầu dường như hơi kì kì: CHẠCH 'tách' CHẠCH 'tách' CHẠCH ‘tách'. Cũng phải mất một lúc để quen với cách làm này, nhưng khi lắng nghe nhạc tănggô, thậm chí ở khi đang trên ô tô, bạn sẽ thấy dễ luyện tập. Điều này khá quan trọng để có thể nhận ra nhịp phách yếu, bởi vì khi nhận ra được nhịp yếu này, đó sẽ là một trong những bí quyết để thể hiện được điệu nhạc – và cũng để giúp thăng bằng hơn. Khi bạn đã quen với việc nhận biết phách nhạc yếu với việc vỗ tay hay bật ngón tay, bạn đã có thể sẵn sàng cho bài tập tiếp theo.
Hãy làm như mắt cá chân của bạn có thể tạo ra âm thanh như một máy đếm tiền kêu ‘tích’ một cách chính xác lúc chúng chạm nhẹ vào nhau khi bạn bước: XẸT 'tích' XẸT 'tích' XẸT 'tích'. Mỗi tiếng ‘tích’ kêu chính xác khi các mắt cá chân lướt qua nhau, và mỗi tiếng ‘XẸT’ kêu khi bàn chân của bạn đặt lên sàn. Đừng quá lo lắng về kĩ thuật, nhưng hãy cố gắng bước đi sao cho bàn chân của bạn hạ trên sàn vào phách nhạc mạnh ‘CHẠCH’ của cây đàn bandoneon một cách chính xác. Bạn nên làm bằng trực giác, nhưng cũng nên cố gắng để cho các mắt cá chân của bạn lướt qua nhau vào phách nhạc nhẹ ‘chạch’ ở giữa một cách chính xác.
Bạn nên luyện tập theo cách này cho đến khi bạn có thể bước đi như thế một cách tự nhiên khi nhảy tănggô (bước đi như vậy trở thành một phần tự nhiên khi nhảy tănggô) (Nếu bạn đã luyện tập việc bật tách các ngón tay của mình vào phách nhạc yếu hơn, thì bây giờ hãy thử bật ngón tay hoặc vỗ nhẹ tay mỗi khi các mắt cá chân lướt qua nhau, vào phách nhạc yếu hơn một cách chính xác khi bạn bước: BƯỚC 'tách' BƯỚC 'tách' BƯỚC 'tách').
Luyện tập như vậy một cách chính xác với nhạc tănggô, đó là một trong những kĩ thuật chuẩn gọi là "en el compas”. Kĩ thuật chuẩn có nghĩa là một tư thế chuẩn, thư giãn, đững vững và thăng bằng khi hai mắt cá chân lướt qua nhau vào phách nhạc yếu một cách chính xác, và sau đó di chuyển trọng tâm về phía trước chân thẳng mà không chồm chồm ra hay lảo đảo. Thỉnh thoảng nhịp phách này biến mất, hoặc bị lẫn đi trong sự phức tạp của giai điệu, nhưng nó luôn luôn quay trở lại – và mọi người khiêu vũ đều luôn luôn phải giữ được sự liên hệ với nhịp điệu cơ bản này. Một người nhảy tănggô mà có thể đững vững (bien parado), bước chuẩn (pisa bien), và duy trì được kĩ thuật en el compas, sẽ nhảy đẹp hơn hầu hết những người nhảy khác trên sàn – thậm chí ở Buenos Aires.
Bài tập bước compas đề cập đến ở trên khá hữu hiệu khi tập với âm nhạc của D’Arienzo. Hãy thử luyện tập với bản “Nueve de Julio” hay “El Cencerro”. Tôi thường nghĩ rằng những bước compas như thôi miên và không ngừng nghỉ từ cây đàn bandoneon trong bản Cencerro là âm thanh từ đoàn tàu hỏa, nhưng sau khi nghiên cứu tiêu đề của bản nhạc, tôi nhận ra rằng nó thể hiện nhịp điệu của bước đi của những con bò. Rất nhiều bản tănggô viết về những chú ngựa, và trò cá cược. Bản “Por Una Cabeza” (một bài hát mà Gardel làm nổi tiếng khắp thế giới) có nghĩa là “Dẫn đầu”. Đó là bài hát trong đó nói về một người đàn ông liên tục gặp thất bại trong tình yêu, giống như một con ngựa đua mất đi vị trí dẫn đầu (thành ngữ Tiếng Anh là “by a nose”).
Tôi cũng thường nghĩ rằng bản “El Flete” của D’Arienzo có viết một chút về việc phân phát hàng hóa, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng đó là một từ lóng nói đến một con ngựa đua chạy rất nhanh. Khi chúng tôi đến gần trại đua ngựa ở Palermo, và tôi nghĩ đến điều đó khi tôi nhìn thấy các con ngựa đua đang luyện tập. Bạn có thể nghe thấy nhịp điệu của các bước đi khác nhau của một chú ngựa trong bản nhạc. Thực tế, cũng có một bản nhạc tango rất hay viết về một cuộc đua ngựa tại Palermo được gọi là “El Yacare”. Bản nhạc tănggô của D’Agostino này rất phổ biến. Nó lúc nào cũng được chơi trong các buổi milonga và nó bắt đầu như thế này:
Es Domingo, Palermo resplandece de sol,
cada pingo en la arena, llevara una ilusion
en las cintas, los puros alineados estan.
Đó là một ngày chủ nhật ở Palermo, mặt trời chiếu sáng rực rỡ,
mỗi chú ngựa trên đường đua sẽ mang niềm hi vọng của vinh quang.
Đằng sau đích đến, những chú ngựa vẫn trên đường đua
Quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp! (Tiếng Achentina có rất nhiều từ khác nhau nói về “con ngựa” bên cạnh từ “caballo”. Ở đây họ sử dụng từ “pingo” và “puro”.) Vargas tiếp tục miêu tả cuộc đua và cảnh mọi người cổ vũ như thế nào cho một người kị sĩ nổi tiếng được gọi là “Yacare” (một yacare giống như một người alligator nhỏ bé, và đó là một nickname thỉnh thoảng được đặt cho những người đến từ các vùng nhiệt đới phía bắc như vùng Missiones). Đó chính là âm nhạc tănggô tuyệt vời… tiếng lóng, những áng thơ và những chú ngựa.
Đây là một lời gợi ý khiêm nhường: Hãy tập cho mình làm quen với ba câu đầu tiên này và những vần điệu thơ trong ba câu đó. Bạn sẽ học được một chút tiếng lóng trong tiếng Tây Ban Nha, và nếu bạn có nhiều dịp đến những buổi milonga, bạn lúc nào cũng sẽ nghe được bài hát này. Hãy nhẩm hát những lời đầu tiên khi bạn nhảy, và nghĩ về một ngày chủ nhật đầy nắng và những con ngựa đua Achentina ở Palermo. Và cũng như vậy, lắng nghe và nhảy theo những nhịp điệu mạnh/yếu từ cây đàn bandoneon trong những bản nhạc của D’Agostino.
Khi bạn tiếp cận gần hơn tới sự liên hệ bản năng của chúng ta với những âm thanh nhịp nhàng, bạn sẽ thấy đó là một điều bí ẩn. Vậy những chuyển động cơ thể phải phản ứng như thế nào đối với những rung động tạo ra âm thanh trong không khí? Trong hình thức cơ bản nhất của nó, sự xuất hiện của một rung động có âm thanh được chia ra bởi những khoảng thời gian bằng nhau có thể được biểu hiện bằng việc vỗ hai bàn tay với nhau, hoặc giậm chân. Bởi vậy, nó là một phần trong bản năng tự nhiên của chúng ta. Thậm chí những đứa trẻ mà không thể giao tiếp bằng lời nói lại có thể hát hay múa đúng nhịp theo âm nhạc. Có phải điều đó vì một lý do chưa xác định được liên hệ với nhịp đập của trái tim của người mẹ khi đứa trẻ còn ở trong bào thai? (Bản “Al Compas del Corazon” của Calo có nghĩa là “Nhịp đập của trái tim”, và nhịp điệu của nó dường như giống như nhịp đập của trái tim con người). Những bào thai có thể cảm nhận được nhịp điệu , nhưng liệu những loại động vật khác có thể cảm nhận được không? Đó là một câu hỏi thú vị. Có thể đó là một phần những gì tạo nên chúng ta là con người.
Tanturi |
Chúng ta đang nghiên cứu về bản chất của tango. Nhìn lướt qua những tấm ảnh về các ban nhạc lớn đã chơi nhạc khiêu vũ tango kể từ những năm 80 cho thấy rằng nhạc tango được chơi chủ yếu bằng đàn bandoneon. Hoàn cảnh đông đúc đã được nói đến ở trên đã sớm ảnh hưởng đến cách nhảy tango trong mọi khía cạnh, từ cách ôm, các bước nhảy và sự thể hiện nhịp phách đến cả sự tự nhiên trong những chuyển động của tango. Nhưng tango còn hơn là sự chuyển động theo những qui tắc có tính kỉ luật. Tango là sự chuyển động theo một qui tắc kỉ luật mà nó thể hiện được âm nhạc… và âm nhạc đặc trưng của những ban nhạc chơi tango hay nhất, đặc biệt là âm nhạc từ cây đàn bandoneon, đã cấu thành nên yếu tố thứ 2 có phần quan trọng ngang bằng không kém: định nghĩa ra cách nhảy tango.
Biagi |
Các dàn nhạc Tango cũng khá đặc biệt bởi vì họ có 4 hoặc 5 bè, hầu hết đều là những nhạc cụ có âm thanh sắc, cấu thành nên đến khoảng một nửa ban nhạc. Đó là một đặc điểm rất đáng quan tâm.
De Angelis |
Hãy nghe thử bản La Gran Muñeca. Bạn sẽ nhận thấy rằng những cây đàn bandoneon trong ban nhạc Di Sarli là không thể bỏ qua. Muñeca bắt đầu với một nhịp điệu dồn dập từ cây đàn bandoneon – cách tốt nhất mà tôi có thể diễn tả nhịp điệu ấy bằng lời là một âm thanh chắc mạnh cứng CHẠCH - CHẠCH - CHẠCH. Các nhạc công của Di Sarli đã đánh các nhịp mạnh như thế, và cũng không cần phải trải qua bất kì một sự đào tạo về âm nhạc nào để nói với bạn rằng đó là tín hiệu cho bạn. Nếu bạn muốn thể hiện loại âm nhạc này, bạn cần phải bước đi cùng với nhịp phách này. Bàn chân của bạn nên đập xuống sàn cùng với tiếng CHẠCH mạnh từ cây đàn bandoneon của Di Sarli.
Carlos di Sarli |
Sau đây, một lẽ dĩ nhiên, là khởi đầu của việc nhảy tango. Và bây giờ đây là một phần thú vị: có rất nhiều cách khác nhau để bàn chân bạn được đặt xuống sàn (những milonguero thường dùng từ “pisar” để đề cập đến cách mà bàn chân đặt xuống sàn). Bạn có thể đi dạo hoặc đi bộ trên ngón chân hoặc kiểu như đi rón rén như một con mèo. Bạn có thể nảy chân lên, hay lê chân hoặc thậm chí nhảy lên. Tất cả những cách thức trên đều là cách thể hiện điệu nhạc và tôi cho rằng chúng có thể được sử dụng trong những điệu nhảy khác nhau.
Nhưng với tango thì là một loại âm nhạc đặc biệt được chơi từ một loại nhạc cụ đặc biệt. Vì vậy, đi dạo một cách thông thường hoặc đi rón rén mềm mại như một con mèo, hay thả người trôi đi dường như không phải là cách thức đúng. Vậy Di Sarli muốn điều gì? Nhịp phách CHẠCH từ cây đàn bandoneon là dấu hiệu. Nó nói rằng phải bước mạnh, mạnh và dứt khoát lên sàn.
Bước đi mạnh lên sàn này là bước nhảy của các milonguero đã được miêu tả trong bài trước. Nó không phải là một bước đi nhẹ nhàng mềm mại như một con mèo với đầu gối cong, và nó cũng không phải bước đi dạo thông thường. Trọng lượng cơ thể ngay tức khắc được đổ dồn về phía trước lên bàn chân, và sự di chuyển về phía trước làm cho bàn chân bước mạnh theo nhịp CHẠCH lên sàn với một bước truợt nhẹ/bước di chân, giống như một milonguero di nát điếu thuốc lá mà anh ta vừa vứt đi trên vỉa hè ở Pompeya.
Bây giờ nếu chúng ta tiếp tục lắng nghe Di Sarli, chúng ta sẽ nhận ra một đôi điều nữa. Nét đặc trưng của Di Sarli là sự thay đổi đột ngột, cho nên thỉnh thoảng violin hoặc piano phải đảm nhiệm giữ nhịp phách cho bandoneon, và thỉnh thoảng nhịp CHẠCH biến mất hoàn toàn. Điều này gây nên một vài phức tạp thú vị cho việc nhảy tango và chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này nhiều hơn sau, nhưng bây giờ, hãy lắng nghe phách nhạc nhẹ hơn giữa những phách nhạc mạnh từ những cây đàn bandoneon.
Nhịp điệu nghe được sẽ giống như thế này: CHẠCH - chạch - CHẠCH - chạch -CHẠCH - chạch…
Bạn nên nghe phách mạnh ‘CHẠCH’ của cây đàn bandoneon với một phách ‘chạch’ nhẹ hơn ở giữa. (Cấu trúc MẠNH-yếu này chính là lý do tại sao những người ở các câu lạc bộ tango thỉnh thoảng vẫn sử dụng từ “dos por cuatro” thay cho “tango”. Khi đó họ đang đề cập tới nhịp 2/4 của nhạc tango). Cấu trúc này có mặt ở hầu hết các bản nhạc khiêu vũ tango cổ điển, và nó có thể được sử dụng cho một bài tập quan trọng:
Đầu tiên hãy thử tập để quen với việc cảm nhận phách nhạc yếu hơn trong nhịp phách “mạnh-yếu”. Khi lắng nghe nhạc tănggô, thử vỗ nhẹ hoặc bật ngón tay vào phách nhạc yếu, thay vì phách nhịp mạnh. Lúc đầu dường như hơi kì kì: CHẠCH 'tách' CHẠCH 'tách' CHẠCH ‘tách'. Cũng phải mất một lúc để quen với cách làm này, nhưng khi lắng nghe nhạc tănggô, thậm chí ở khi đang trên ô tô, bạn sẽ thấy dễ luyện tập. Điều này khá quan trọng để có thể nhận ra nhịp phách yếu, bởi vì khi nhận ra được nhịp yếu này, đó sẽ là một trong những bí quyết để thể hiện được điệu nhạc – và cũng để giúp thăng bằng hơn. Khi bạn đã quen với việc nhận biết phách nhạc yếu với việc vỗ tay hay bật ngón tay, bạn đã có thể sẵn sàng cho bài tập tiếp theo.
Hãy làm như mắt cá chân của bạn có thể tạo ra âm thanh như một máy đếm tiền kêu ‘tích’ một cách chính xác lúc chúng chạm nhẹ vào nhau khi bạn bước: XẸT 'tích' XẸT 'tích' XẸT 'tích'. Mỗi tiếng ‘tích’ kêu chính xác khi các mắt cá chân lướt qua nhau, và mỗi tiếng ‘XẸT’ kêu khi bàn chân của bạn đặt lên sàn. Đừng quá lo lắng về kĩ thuật, nhưng hãy cố gắng bước đi sao cho bàn chân của bạn hạ trên sàn vào phách nhạc mạnh ‘CHẠCH’ của cây đàn bandoneon một cách chính xác. Bạn nên làm bằng trực giác, nhưng cũng nên cố gắng để cho các mắt cá chân của bạn lướt qua nhau vào phách nhạc nhẹ ‘chạch’ ở giữa một cách chính xác.
Bạn nên luyện tập theo cách này cho đến khi bạn có thể bước đi như thế một cách tự nhiên khi nhảy tănggô (bước đi như vậy trở thành một phần tự nhiên khi nhảy tănggô) (Nếu bạn đã luyện tập việc bật tách các ngón tay của mình vào phách nhạc yếu hơn, thì bây giờ hãy thử bật ngón tay hoặc vỗ nhẹ tay mỗi khi các mắt cá chân lướt qua nhau, vào phách nhạc yếu hơn một cách chính xác khi bạn bước: BƯỚC 'tách' BƯỚC 'tách' BƯỚC 'tách').
Luyện tập như vậy một cách chính xác với nhạc tănggô, đó là một trong những kĩ thuật chuẩn gọi là "en el compas”. Kĩ thuật chuẩn có nghĩa là một tư thế chuẩn, thư giãn, đững vững và thăng bằng khi hai mắt cá chân lướt qua nhau vào phách nhạc yếu một cách chính xác, và sau đó di chuyển trọng tâm về phía trước chân thẳng mà không chồm chồm ra hay lảo đảo. Thỉnh thoảng nhịp phách này biến mất, hoặc bị lẫn đi trong sự phức tạp của giai điệu, nhưng nó luôn luôn quay trở lại – và mọi người khiêu vũ đều luôn luôn phải giữ được sự liên hệ với nhịp điệu cơ bản này. Một người nhảy tănggô mà có thể đững vững (bien parado), bước chuẩn (pisa bien), và duy trì được kĩ thuật en el compas, sẽ nhảy đẹp hơn hầu hết những người nhảy khác trên sàn – thậm chí ở Buenos Aires.
Bài tập bước compas đề cập đến ở trên khá hữu hiệu khi tập với âm nhạc của D’Arienzo. Hãy thử luyện tập với bản “Nueve de Julio” hay “El Cencerro”. Tôi thường nghĩ rằng những bước compas như thôi miên và không ngừng nghỉ từ cây đàn bandoneon trong bản Cencerro là âm thanh từ đoàn tàu hỏa, nhưng sau khi nghiên cứu tiêu đề của bản nhạc, tôi nhận ra rằng nó thể hiện nhịp điệu của bước đi của những con bò. Rất nhiều bản tănggô viết về những chú ngựa, và trò cá cược. Bản “Por Una Cabeza” (một bài hát mà Gardel làm nổi tiếng khắp thế giới) có nghĩa là “Dẫn đầu”. Đó là bài hát trong đó nói về một người đàn ông liên tục gặp thất bại trong tình yêu, giống như một con ngựa đua mất đi vị trí dẫn đầu (thành ngữ Tiếng Anh là “by a nose”).
Tôi cũng thường nghĩ rằng bản “El Flete” của D’Arienzo có viết một chút về việc phân phát hàng hóa, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng đó là một từ lóng nói đến một con ngựa đua chạy rất nhanh. Khi chúng tôi đến gần trại đua ngựa ở Palermo, và tôi nghĩ đến điều đó khi tôi nhìn thấy các con ngựa đua đang luyện tập. Bạn có thể nghe thấy nhịp điệu của các bước đi khác nhau của một chú ngựa trong bản nhạc. Thực tế, cũng có một bản nhạc tango rất hay viết về một cuộc đua ngựa tại Palermo được gọi là “El Yacare”. Bản nhạc tănggô của D’Agostino này rất phổ biến. Nó lúc nào cũng được chơi trong các buổi milonga và nó bắt đầu như thế này:
Es Domingo, Palermo resplandece de sol,
cada pingo en la arena, llevara una ilusion
en las cintas, los puros alineados estan.
Đó là một ngày chủ nhật ở Palermo, mặt trời chiếu sáng rực rỡ,
mỗi chú ngựa trên đường đua sẽ mang niềm hi vọng của vinh quang.
Đằng sau đích đến, những chú ngựa vẫn trên đường đua
Quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp! (Tiếng Achentina có rất nhiều từ khác nhau nói về “con ngựa” bên cạnh từ “caballo”. Ở đây họ sử dụng từ “pingo” và “puro”.) Vargas tiếp tục miêu tả cuộc đua và cảnh mọi người cổ vũ như thế nào cho một người kị sĩ nổi tiếng được gọi là “Yacare” (một yacare giống như một người alligator nhỏ bé, và đó là một nickname thỉnh thoảng được đặt cho những người đến từ các vùng nhiệt đới phía bắc như vùng Missiones). Đó chính là âm nhạc tănggô tuyệt vời… tiếng lóng, những áng thơ và những chú ngựa.
Đây là một lời gợi ý khiêm nhường: Hãy tập cho mình làm quen với ba câu đầu tiên này và những vần điệu thơ trong ba câu đó. Bạn sẽ học được một chút tiếng lóng trong tiếng Tây Ban Nha, và nếu bạn có nhiều dịp đến những buổi milonga, bạn lúc nào cũng sẽ nghe được bài hát này. Hãy nhẩm hát những lời đầu tiên khi bạn nhảy, và nghĩ về một ngày chủ nhật đầy nắng và những con ngựa đua Achentina ở Palermo. Và cũng như vậy, lắng nghe và nhảy theo những nhịp điệu mạnh/yếu từ cây đàn bandoneon trong những bản nhạc của D’Agostino.
Khi bạn tiếp cận gần hơn tới sự liên hệ bản năng của chúng ta với những âm thanh nhịp nhàng, bạn sẽ thấy đó là một điều bí ẩn. Vậy những chuyển động cơ thể phải phản ứng như thế nào đối với những rung động tạo ra âm thanh trong không khí? Trong hình thức cơ bản nhất của nó, sự xuất hiện của một rung động có âm thanh được chia ra bởi những khoảng thời gian bằng nhau có thể được biểu hiện bằng việc vỗ hai bàn tay với nhau, hoặc giậm chân. Bởi vậy, nó là một phần trong bản năng tự nhiên của chúng ta. Thậm chí những đứa trẻ mà không thể giao tiếp bằng lời nói lại có thể hát hay múa đúng nhịp theo âm nhạc. Có phải điều đó vì một lý do chưa xác định được liên hệ với nhịp đập của trái tim của người mẹ khi đứa trẻ còn ở trong bào thai? (Bản “Al Compas del Corazon” của Calo có nghĩa là “Nhịp đập của trái tim”, và nhịp điệu của nó dường như giống như nhịp đập của trái tim con người). Những bào thai có thể cảm nhận được nhịp điệu , nhưng liệu những loại động vật khác có thể cảm nhận được không? Đó là một câu hỏi thú vị. Có thể đó là một phần những gì tạo nên chúng ta là con người.
Diệu Quyên (dịch)
Phần trước | Mục lục | Phần sau |
0 comments