Em tới qua con đường nhỏ
Tạp dề và bím tóc buông lơi
Đôi mắt đen lấp lánh
Dịu dàng ánh trăng tròn
“Em tưởng tượng ra một cô gái, mặc áo tạp dề và hai bím tóc hai bên, tung tăng trên con đường nhỏ dưới ánh trăng. Hình ảnh ấy rất đẹp. Em muốn hỏi, khi anh đọc anh có cảm giác đó không?”.
Hình ảnh ấy rất đẹp. Mở đầu một cảnh trong sáng thế, nhưng không ngờ lời bài hát lại buồn đến vậy. Tango vốn đã buồn, giai điệu bài hát cũng rất buồn. Những hình ảnh tươi tắn kia chỉ là chút kí ức không thể quay lại, nó lại càng làm cho người ta thêm đau xót, những hình ảnh vĩnh viễn không còn.
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông
Mỗi năm hoa đào nở…
Năm nay đào lại nở…
Em tới qua con đường nhỏ
Tạp dề và bím tóc buông lơi
…
Kỉ niệm thêm đau đớn
Tạp dề và bím tóc buông lơi...
Milonga buồn
Nhạc: Sebastian PianaLời: Homero Manzi
Em tới qua con đường nhỏ
Tạp dề và bím tóc buông lơi
Đôi mắt đen lấp lánh
Dịu dàng ánh trăng tròn.
Đôi môi tôi vô ý
Chạm đôi bờ môi em
Bàn tay em giận dữ
Nhưng không đánh nổi nỗi cách xa.
Tôi đi lại con đường
Đi hoài mà chẳng đến
Đau đớn gào thành tiếng
Lảm nhảm một bài ca.
Đôi mắt đen kia đã khép
Khuôn mặt em đã phôi pha
Em bây giờ im lặng quá
Chỉ còn tiếng chuông ngân xa.
Vầng trăng mờ ướt đẫm
Đau đớn đầy trong tôi
Chìm sâu trong tiếng đàn
Nỗi xót xa vô hạn.
Tôi đi lại con đường
Đi hoài mà không tới
Tên em giờ đã chết
Tiếng kinh cầu xa xôi.
Con đường nhỏ vắng lặng
Em bây giờ đã xa
Nghĩa trang này đơn độc
Ánh sao càng lẻ loi
Kỉ niệm thêm đau đớn
Tạp dề và bím tóc buông lơi...
0 comments