Lời giới thiệu
Rick McGarry là một người Mỹ, một lần tình cờ ông "gặp" Tango, ngay lập tức ông trở nên say mê. Ông bay sang sống ở Buenos Aires để học tango, để được hòa mình, để được hít thở cái bầu không khí tango ở đó. Tất cả những gì ông tìm hiểu, ông học hỏi, ông cảm nhận được về tango ông đã viết thành trang web tangoandchaos.org.
Đây là những bài viết rất hay về hầu hết tất cả các mặt của tango, từ điệu nhảy, âm nhạc cho tới văn hóa. Chúng tôi đã liên lạc và được tác giả cho phép chuyển dịch những bài viết này ra tiếng Việt. Ông viết:
I'm very happy that you are enjoying the website! Of course you have my permission to translate the site and use the material. I think pages from the site have already been translated into French, Turkish, Romanian, and Spanish - so it will be nice to have them in Vietnamese as well. Alejandra and I are glad we can share our love of tango with you and your friends in Vietnam.
Abrazos,
Rick McGarrey
Nay, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu với các bạn: Tangoandchaos.
--------------------------------------------
Và lúc đó bạn thấy như mình đang ở 1 nơi nào khác trên trái đất
Rồi có lúc bạn lại thấy như đang ngồi sau 1 chiếc xe máy phân khối lớn
Bạn tự hỏi làm thế nào mình lại ở đây
David Byrne, Talking Head
Sa mạc Sonoran, ngày 18 tháng 2 năm 2005. Mỗi khi bạn nghĩ về tango, đó là lúc chúng ta cùng trên một chuyến tàu thời gian. Chúng ta đang sống ở thời hiện tại, với một quá khứ đã lùi về phía sau. Chúng ta thường nhìn lại và thấy dĩ vãng ngày một lùi xa, cho đến cuối chân trời, và tương lai lại càng mù mịt. Mỗi giây phút cuộc đời chúng ta đi trong một màn sương mù dày đặc với vô vàn lối rẽ và hàng triệu lựa chọn. Mỗi lối rẽ ấy sẽ dẫn đến hàng triệu lối khác. Có những sự lựa chọn rõ ràng và giản đơn, vì ta có thể đoán trước được kết quả, nhưng cũng có những lựa chọn không hề dễ dàng. Và một số lựa chọn có thể làm thay đổi cả một cuộc đời. Bạn chọn trường A, chứ không phải trường B, hay đi về bờ Đông chứ không phải bờ Tây, bạn đang chọn một con đường có thể đưa cuộc đời minh sang một lối rẽ hoàn toàn khác.
Sau 5 năm nữa, nhìn lại , bạn sẽ có thể không nhận ra chính bản thân mình đã thay đổi như thế nào. Ở khu bờ biển phía Đông bạn sẽ có một ngôi nhà khác, 1 công việc khác, và bạn bè khác,... thậm chí cả những suy nghĩ khác so với khi bạn ở khu phía Tây. Trên thực tế, bạn sẽ là một con người hoàn toàn khác.
Mỗi lần bạn kí tên vào 1 khóa học, hay quyết định đi làm thêm, có nghĩa là bạn đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Sự lựa chọn đó sẽ thay đổi con người bạn mãi mãi. Khi một cuộc sống mới mở ra trước mắt, có nghĩa là một con đường khác đã khép lại.
Đôi khi chúng ta cần một kế hoạch, đôi khi là một ý định bất chợt, và đôi khi (thật đáng sợ và đầy hứng thú) chúng ta thậm chí không thấy rằng một lối rẽ khác đang mở ra trước mắt chúng ta.
Mỗi khi đi bộ ngang qua bến xe buýt cũ Greyhound ở Tucson, tôi lại nghĩ đến một nhà văn, Carlos Castenada. Tôi nhìn những chiếc ghế nhựa cũ, tưởng tượng ra hình ảnh ông ngồi đó đợi xe buýt hơn 40 năm về trước. Sau đó, ông chợt bắt chuyện với một người Yaqui Indian nhỏ bé ngồi cạnh mình… rồi ông ra đi. Thay vì bắt chuyến xe buýt để đi một chuyến đi công việc yên bình, ông đã thực hiện một chuyến phiêu lưu nổi tiếng qua những rặng núi của Mêhicô. Ông không hề ý thức được cái gì đã thúc đẩy mình như thế.
Một mùa xuân, tôi chợt cảm thấy mình có thêm nhiều thời gian, cô gái bên tôi vài năm qua đã bỏ ra đi, hay chính tôi đã bỏ ra đi? Tôi không biết nữa, và bỗng nhiên các buổi tối và cuối tuần của tôi trở nên vô cùng rảnh rỗi. Một ngày nọ, tôi thấy trên báo có câu chuyện của một phóng viên đã tham gia các lớp học khiêu vũ, và họ nói, sao bạn không đến thử xem? Thế là tôi nhấc điện thoại lên và đăng kí vào mấy Câu lạc bộ ở gần nhà, với 4 mục đích chính:
1. Tôi có thể được gặp các cô gái
2. Vận động
3. Được học khiêu vũ, còn hơn ngồi nhà nói lung tung như một thằng điên
4. Tôi có thể được gặp các cô gái
Tôi lượn 1 vòng qua các câu lạc bộ và các buổi tối của tôi không còn rảnh rỗi nữa. Tôi nhanh chóng nhận ra ở đây quả thực rất nhiều các cô gái xinh đẹp, sao tôi không nhận ra điều này 20 năm trước nhỉ.
Sau một thời gian, tôi bắt đầu nắm được tình hình. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ họ là các lớp học mang tính thương mại dạy khiêu vũ như các điệu waltz hay foxtrot, để rồi học viên có thể khiêu vũ sau này. Nhưng không phải vậy, học viên sẽ được học tất cả các điệu nhảy, trở nên đam mê, và sẽ không ngừng khiêu vũ tại các sàn tập của họ. Họ có lịch các buổi học riêng, học nhóm, luyện tập, các vũ hội, cuộc thi mà ai cũng chuẩn bị rất cẩn thận. Có rất nhiều cấp độ, và vượt qua được mỗi cấp, học viên sẽ được lên một bậc.
Thông thường, các sàn nhảy sẽ thông báo một lịch nghỉ sau mỗi khóa rõ ràng, và rồi tổ chức các cuộc thi cho mọi người trình diễn và thi thố. Tôi đã thấy nhiều chuyện vui buồn ở các lớp học đó. Những quý bà cô đơn, rất cần được quan tâm, đã chi rất nhiều tiền để học các điệu vũ đồng quê miền tây, bên cạnh những anh chàng cao lớn.
Có những quí ông thông thường cũng rất bệ vệ trong trang phục công sở, tại bệnh viện hay tòa án, cũng di chuyển khá cứng nhắc theo điệu nhảy. Những cô giáo dạy khiêu vũ duyên dáng hướng dẫn học viên, và những ông thầy dạy nhảy với vóc dáng nhỏ bé nhưng lại rất hay khoe khoang. Bạn sẽ thấy như đang xem 1 màn hài kịch vậy.
Nhưng trên thực tế, thì tôi cũng không muốn đạt được một cái gì đó từ những lớp học này. Cuối khoá học, tôi thấy mình như một một gã khờ học cách lắc hông để nhảy điệu Chacha, Rumba hay các điệu nhảy khác. Và rồi sẽ không có một câu lạc bộ chật chội nào trong thành phố nhỏ này mà bạn có thể học khiêu vũ mà không dẫm phải chân một kẻ khác.
Khi tôi bắt đầu muốn bỏ cuộc… một buổi tối nọ, trên đường ra khỏi lớp học, tôi nhận thấy có 1 nhóm nhỏ tụ tập riêng ở 1 góc phòng. Tôi lại gần 1 chút để nghe xem họ dự tính chuyện gì. Một người đàn ông nói “Đây là điệu tango Achentina…”. Tôi xem đồng hồ đeo tay và chuẩn bị đi về thì tôi chú ý tới 1 cô gái xinh đẹp trong nhóm đó. Cô gái trẻ kém tôi khoảng 20 tuổi. Tôi quyết định nán lại để nghe tiếp. Và sau đó, điều duy nhất tôi nhớ được là tôi cùng với cô gái kia bắt đầu hẹn hò và tập tango cùng nhau. Nhưng rồi 6 tháng sau chúng tôi chia tay, và tôi cũng không mấy quan tâm lắm đến chuyện đó. Nhưng chính điệu nhảy đã kéo tôi lại. Ông thầy dạy nhảy của khóa học đó hóa ra là 1 trong những ông thầy dạy tango dở nhất nhưng vì một lí do nào đó, tôi hoàn toàn bị âm nhạc mê hoặc. Trong cuộc đời mình, âm nhạc không bao giờ là niềm đam mê hay chi phối cuộc sống của tôi. Nhưng rồi vì một lí do nào đó, những thanh âm đã có lịch sử hàng trăm năm tuổi bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của tôi. Kể từ đó, tôi đã sống cùng nhịp điệu và nhưng giai điệu nên thơ của tango.
Có lẽ ai đó nên đặt một biển báo “Chú ý! Hãy dừng lại và suy nghĩ! Vì những giây phút tiếp theo sẽ thay đổi mọi hoàn toàn cuộc đời bạn”. Nhưng dĩ nhiên là không ai đặt những biển báo đó, và ai cũng cứ thế đi tiếp. Bạn có thể lái xe về nhà trên đại lộ số 5 và chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nếu bạn chọn đại lộ Broadway, thì tử thần đang chờ bạn. Bạn chú ý đến một bài báo về các lớp học khiêu vũ, dừng lại một giây, ngắm nhìn một ai đó, và rồi thấy mình trong 1 thế giới khác, một ngôi nhà mới, một gia đình mới. Bạn lại tái sinh một lần nữa tại Achentina? Có phải mọi chuyện là do duyên số?
Pinpear Lê (dịch)
Mục lục | Phần sau |
0 comments