"...một đám hề" -Celia Blanco
Nếu lang thang ở khu Buenos Aires, đập vào mắt bạn sẽ là các tòa nhà với cửa và cửa sổ bị bít kín bởi gạch. Chúng được bịt chặt vì theo luật pháp Achentina, nếu ai đó có thể lọt vào bên trong và sinh sống ở đó thì sẽ rất khó cho người chủ nếu muốn đuổi họ đi. Thường những người chủ cuối cùng sẽ bỏ cuộc, những căn nhà này sau đó trở thành “casa tomadas”, nghĩa là “những căn nhà bị chiếm”. Những căn nhà như thế này dần dần trở nên phổ biến trong một số vùng của thị trấn. Chúng cung cấp chỗ trú ngụ cho người nghèo, nhưng không ai hài lòng về điều này.
Casas tomadas là một biểu tượng cho một hệ thống đổ nát, sập sệ. Những người hàng xóm cũng phải tìm cách xoay xở với những căn nhà xuống cấp không có chủ sở hữu. Chúng là đầu mối cho tình trạng mất vệ sinh, nạn trộm cắp vặt, và nhiều thứ tồi tệ hơn thế. Vì chúng không phải của ai cả, nên chẳng ai bận tâm đến việc sơn, sửa nhà cửa hay chăm sóc vườn tược. Những người cư trú chỉ ở tạm trong một thời gian ngắn, sử dụng các căn nhà này mà không chăm chút cho chúng.
Khi tôi bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về tango, tôi bị cuốn hút bởi những nghệ sĩ đã sáng tạo ra nó. Một trăm năm về trước, những nghệ sĩ vĩ đại xuất thân từ một nhóm tương đối nhỏ và chất phác, thuộc tầng lớp lao động. Các nhà sáng tác và thi sĩ sống trong những căn lều thiếc. Vũ công và nhạc sĩ vĩ đại là những người biểu diễn ở góc phố. Nguồn năng lượng sáng tạo bùng nổ mạnh mẽ tạo nên một thể loại nhạc mới lạ - sự kết hợp tuyệt vời của những nốt nhạc, ngôn từ, sự chuyển động đã mang lại thời kỳ vàng son cho thể loại tango vào những năm 40. Có bao nhiêu thi sĩ, nhạc sĩ và vũ công tango vĩ đại vào thời kỳ đó? Một trăm? Hay năm trăm?
Nhưng ngày nay, mọi thứ đã thay đổi. Rất ít giáo viên dạy tango quan tâm chú ý đến yếu tố âm nhạc. Họ không dạy cho học viên cách bước đi hay cách sử dụng nhịp điệu của tango, đơn giản vì họ không thể dạy điều mà họ không hiểu. Sự ngạo mạn và dễ dãi của họ hầu như không thể chấp nhận được. Nó khiến cho các kỹ thuật cần có để nhảy tango dần dần bị mất đi. Có những nghệ sĩ biểu diễn trong các bộ phim, trên sân khấu hay trên đường phố ăn mặc như những chú hề nhưng những bộ phim này gần như một thứ rác rưởi, sân khấu thì thậm chí còn tệ hơn.
Ở Buenos Aires, có một kênh truyền hình về tango thường xuyên chiếu những đoạn băng về những vũ công khiêu vũ trên nền nhạc khác hoàn toàn với bản nhạc mà họ đang nhảy theo. Vậy mà dường như chẳng ai thèm bận tâm. Có lẽ những nhà chơi nhạc, soạn nhạc và viết lời sẽ lên tiếng, nhưng tiếc rằng họ đều đã qua đời. Không có một bước đột phá quan trọng nào được tạo nên cho tango trong suốt 50 năm qua. Không bản nhạc mới. Không ngôn từ mới. Những nghệ sĩ vĩ đại được thay thế bởi những con người tầm thường nhưng mang cái “tôi” vĩ đại. Giống như ở những căn nhà bị xâm chiếm, khi người chủ bỏ đi, những người xâm chiếm sống trong đống đổ nát, ngạo nghễ chiếm đoạt từ căn nhà cho đến những ngôi mộ.
Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải xem xét đâu đó để tìm ra tango. Hãy phớt lờ những người đóng vai trò giải trí, những người khởi xướng hay những giáo viên kém cỏi mà hãy nhìn vào những người tham gia các câu lạc bộ. Họ không phải là những nghệ sĩ vĩ đại, nhưng một vài người trong số họ đã từng biết các nghệ sĩ vĩ đại. Một vài người trong số họ vẫn kiên quyết nhảy tango trong khi đa số mọi người ngồi nhà xem các chương trình TV hay trốn tránh nghĩa vụ quân sự. Điều đáng kinh ngạc là một vài người trong số họ thậm chí đã bắt đầu nhảy tango từ những năm 40. Điều đó có nghĩa là một vài thành viên đứng tuổi trong các câu lạc bộ này đã từng kề vai khiêu vũ với những vũ công – những người bắt đầu sự nghiệp khiêu vũ của họ từ những năm đầu thế kỷ, từ thời kỳ sơ khai của tango.
Chính vì vậy, họ có mối liên hệ mật thiết với những nghệ sĩ tango vĩ đại hay có mối liên hệ với sự ra đời của tango. Họ là thế hệ tiếp nối những con người sáng lập ra nghệ thuật tango. Vì vậy, nếu chúng ta lắng nghe những gì họ nói, quan sát cẩn thận cách họ di chuyển theo bản nhạc, chúng ta sẽ học được điều gì đó.
PHcxd (dịch)
Phần trước | Mục lục | Phần sau |
0 comments